Sunday, January 1, 2012

Họa bài BÀI CHO TRƯỜNG CŨ của Lê Đình Lộng Chương

của Lê Đình Lộng Chương

THƯƠNG VỀ QUẢNG TRỊ

Bốn mươi năm rồi xa trường cũ,
Nơi ngày xưa ta học rất nhiều.
Biết sống cho ra người quân tử,
Hiểu thế nào ý nghĩa thương yêu.

Rồi phải rời xa nhưng chẳng biệt,
Trái tim ta chưa dễ ơ hờ.
Cho dẫu thời gian bôi xóa hết,
Vẫn còn đây tình cảm nguyên sơ.

Ngày ở xa nghe tin buồn phố,
Chiến tranh về mạng sống nhẹ tênh.
Bao chàng trai giả từ sách vở,
Mấy cô nàng số kiếp lênh đênh.

Ta vẫn còn ôm nguyên mộng ước,
Bài học thầy cô dạy ở trường.
Phải sống cho ra người dân nước,
Tuổi hai mươi hăm hở lên đường.

Nay ở đất xa nhưng chẳng vắng,
Lại nhớ về phố Quảng Trị xưa.
Ở bên kia mấy tầng mây trắng,
Tình yêu ta nói mấy cho vừa.

Phải đất Kim Long thơm chén rượu,
Để dân ta chôn nỗi buồn vui,
Uống cho say cam đời cá chậu?
Nghĩ càng thêm chua xót, bùi ngùi.

Nguyễn Tường
New York City, Jan 01, 2012

TÌM NHAU
Lâu lắm không trở về trường cũ,
Hồn xưa chừng đã lạt phai nhiều,
Bao năm phiêu bạt đời du tử,
Muộn màng tìm lại chút tình yêu !

Tìm lại dấu xưa ôi biền biệt,
Nghe đâu vọng lại tiếng ơ hờ !
Trường xưa người cũ về đâu hết,
Chỉ một mình ta giữa tiêu sơ !

Ta đã đi qua bao đường phố,
Là bấy nhiêu lần thấy buồn tênh,
Hỏi có khi nào nhìn sách vở,
Mà thấy đời Thầy trôi lênh đênh ?

Xưa ta ấp ủ bao điều ước,
Những lúc trầm tư giữa sân trường,
Ước mơ tan rả theo dòng nước,
Để lại mình ta đứng vệ đường.

Bạn bè giờ cũng đành xa vắng,
Ta ước ao về lại ngày xưa,
Đứa nào đưa nấy chừ tóc trắng,
Thương nhớ tìm nhau thế cũng vừa,

Nhục vinh, cay đắng qua men rượu,
Nốc chén đau buồn lấy làm vui,
Trôi nổi bao phen thân cá chậu,
Ngẫm lại đời ta luống ngậm ngùi ! 

Lê Duy Đoàn


NỖI NHỚ KHÔNG VƠI

Ta hằng mơ gọi tên trường cũ
Hồn thư sinh chưa nhạt phai nhiều
Lòng trót vấn vương đời lãng tử
Vội rời trường khi chớm mầm yêu!

Bao thương nhớ mang đi biền biệt
Tuổi thơ ngây quá đổi hững hờ
Tiếc đoạn đường chưa đi đến hết
Vẫy tay chào tình thuở ban sơ

Rồi, đau thương lửa tràn qua phố
Nơi xa xôi lòng lạnh buồn tênh
Ai vẫn còn chong đèn sách vở
Mà ta đà phiêu bạt lênh đênh

Tóc bạc phai, tiếc thời mộng ước
Dày nhớ nhung khắc dấu tích trường
Ôi!... bềnh bồng trôi cùng mây nước
Theo bước chân lê khắp nẻo đường!

Hương cà phê gọi hồn xa vắng
Khói thuốc mờ gợn bóng hình xưa
Còn lan man phượng hồng, áo trắng
Ghép nên thơ, viết mấy cho vừa…

Nỗi đắng cay nồng thêm men rượu
Nghiêng hồ trường rót cạn tìm vui
Ôn đoạn đời mười năm cá chậu
Lòng rưng rưng chất ngất ngậm ngùi!

Hạ Thái,Trần Quốc Phiệt



Họa Bài Cho Trường Cũ
Của Lê Đình Lộng Chương


Đời ta đã trãi bao trường cũ
Đọng lại mến thương  mỗi mỗi nhiều
Từng đã nhấn thân làm sĩ tử
Luyện chùm rễ đắng ngọt tin yêu

Cứ lần chuyển cấp lần từ biệt
Kỷ niệm chia xa khó hững hờ
Khuôn mặt bạn bè đâu nhớ hết
Bây giờ trăn trở nỗi thân sơ

Mỗi ngôi trường cũ ôm đường phố
Chuyển điệu mừng rơn rồi buồn tênh
Tích lũy tư duy qua sách vở
Tài năng phát triển nổi lênh đênh

Chắp cánh bay lên  cùng mộng ước
Vào đời làm rạng rỡ gốc trường
Tự nguyện vinh danh cho đất nước
Vạch ra lý tưởng một con đường

Ngoảnh lại tình em ôi xa vắng
Nghiệt ngã  chia lìa kỷ niệm xưa
Cô đơn lạnh giữa trời mây trắng
Ui chao thương nhớ mấy cho vừa

Tinh xưa sóng sánh chao ly rượu
Không uống sợ tan hết hải hồ
Cạn đời chưa ướt lòng đáy chậu
Xót ta thương bạn dạ ngùi ngùi
 
Nha Trang.12.12.2011
Võ Sĩ Quý


RÓT VỚI HIÊN KHUYA

Trường cũ trông vời thương cảnh cũ
Người nhiều thay đổi nhớ nhau nhiều
Nếu ai thấu được lòng quân tử 
Yêu cõi đời... sách vở dấu yêu

Ai tìm ai ... lắm người biền biệt
Đang cách xa...  đâu phải hững hờ
Lúc đợi chờ lấy chi tả hết
Giống như người từ thuở hoang sơ

Có kẻ phương trời người góc phố
Con vào đời từng bước tấp tênh
Nhưng ngày tháng không còn đổ vỡ
Khiến cõi lòng quên nỗi lênh đênh

Mộng ước mơ màng theo mộng ước
Đêm trường thổn thức với đêm trường
Làn nước xoáy hoài chi bọt nước
Dặm đường thương mãi mấy con đường

Ai đem dòng lệ vào hiên vắng
Thầm trách những gì lạc bến xưa
Gác trọ chênh vênh nhìn tóc trắng
Niềm mơ tràn ngập nói sao vừa

Trăng lạnh mình riêng ... mình rót rượu
Hát lên khúc hát gợi niềm vui
Vui buồn hòa nhập lên đầy chậu
Rót với hiên khuya chén ngậm ngùi 

Lê Viên Ngọc


CHUYỆN CŨ

Đã rất lâu , nghe nhắc chuyện cũ
Bụi thời gian phai dấu đi nhiều
Bổng dưng thấy mình thân du tử
Bỏ đằng sau biết mấy thương yêu!

Niềm cảm thông có gì dị biệt?
Cũng hóa thân một kiếp sống hờ
Giờ ngoảnh lại dường như mất hết
Gặm nhắm nổi buồn  thuở ban sơ

Ôi con phố ngày xưa ,con phố
Vẫn dập dìu, sao lại buồn tênh?
Thuở ấy tương tư cùng trang vở
Rồi bây giờ mang kiếp lênh đênh!

Nếu có ai ban cho điều ước
Sẽ “chẳng cùng em học chung trường”
Thì dung nhan liêu trai thuở trước
Chẳng dõi theo trên vạn nẻo đường

Ngỏ hồn như nghe nhiều trống vắng
Thu nào cũng lảng đảng thu xưa
Rồi những mùa thu đầy mây trắng
Dấu yêu ơi gọi mấy cho vừa?!

Gom góp niềm riêng hòa chung rượu
Uống cạn một mình, thế mà vui!
Thoát xác thân chim lồng cá chậu
Khúc nhạc nào vang nốt ngậm ngùi?!

Tâm Giao (11/12/2011)


TRƯỜNG CŨ TÌNH XƯA

Ta về ngơ ngác bên trường cũ
Cảnh đó người đây đổi thay nhiều
Rong ruỗi đường đời câu sinh tử
Biết tìm đâu hỡi dấu thương yêu

Một thuở người đi không từ biệt
Để lại lòng vương chút tình hờ
Vẫn đấy sân trường loang nắng đổ
Lời yêu chưa ngỏ đã là mơ

Mỗi chiều áo trắng bay đầy phố
Tựa cánh thiên thần lướt nhẹ tênh
Anh có hay chăng lòng thiên sứ
Vẫn nhớ nhung người kiếp lênh đênh

Một thời hoa mộng xây mơ ước
Nhịp guốc vang vang nắng sân trường
Tinh khôi câu hát xưa Hoàng Thị
Ai đón đưa ai mỗi bước đường 

Chốn cũ giờ đây sao quạnh vắng
Mong chi tìm lại chút hương xưa
Tóc đã pha sương màu lau trắng
Duyên tình nhịp lỗi biết sao vừa

Những lúc say đời bên ly rượu
Người có chạnh lòng trong phút vui
Tháp cổ rêu mờ phong dấu cũ
Có biết rằng ai đứng ngậm ngùi.

Quang Tuyết


NHỚ TRƯỜNG

Tôi vẫn mơ về nơi quê cũ
Mái trường xưa kỷ niệm thật nhiều
Bạn bè thân vài thằng tiểu tử
Trổ trời lên quậy phá rất yêu !

Rồi một chiều khi không biền biệt
Bỏ đi luôn chưa kịp phòng hờ
          Tim quặn đau tưởng là đã hết
          Nắng trải dài vương vãi hoang sơ


Bước lang thang qua từng khu phố
Không bóng người hàng quán vắng tênh
Bao nhiêu năm mộng đời tan vỡ
Hy vọng rồi cùng bước lênh đênh

Buổi  biệt ly tan tành nỗi ước
Biết từ đây xa mãi mái trường
Cả quê hương cuốn mình vận nước
Buông tay xuôi vội vã lên đường

Mỗi xuân về lòng thương xa vắng
Sưởi bếp hồng lại nhớ trường xưa
Trông tuyết rơi ngập tràn hoa trắng
Trắng bạt ngàn như thể mới vừa …

Nhớ quê hương nhắp vài chung  rượu
Đổi ưu tư để lấy niềm vui
Tết nơi đây không cần hoa chậu
Chỉ mơ theo khói thuốc ngậm ngùi.

Lê bá Lộc  
Pine-Hill , NJ. Dec 11-2011


ÁO TÍM TRƯỜNG XƯA

Áo tím tình cờ qua trường cũ
Chút ngẩn ngơ - rồi bỗng nhớ nhiều
Tưởng như cánh bướm người Trang Tử
Hư thực tìm đâu kỷ niệm yêu?...

Từ khi cầu gãy – là chia biệt
Sông xưa  - sóng nước vọng ơ hờ
Tiếng guốc trên cầu xưa cũng hết
Con đường phượng vỹ hóa hoang sơ

Thuở ấy tan trường về ngang phố
Ngọn gió tình yêu thổi nhẹ tênh…
Ngây thơ lòng mở như trang vở
Không hề biết chuyện bến lênh đênh!

Hôm nay trở lại – bao điều ước
Của tuổi hồn nhiên dưới mái trường
Bỗng nhiên tràn vỡ theo dòng nước
Đã cuốn mình đi lạc lối đường…

Một mình đứng lặng nhìn sân vắng
Thương nụ hồng xưa nở cảnh xưa
Người xưa biền biệt phương mây trắng
Hoài vọng bao nhiêu mới đủ vừa

Sương tỏa mù trời như hơi rượu
Mơ màng tiếc mấy nhịi cấu vui…!
Một mảnh lòng băng trong đáy chậu
Nếu biết ? - Người xa co ngậm ngùi!...

Tôn Nữ T.H


MƠ GIỮA ĐƯỜNG THƠM

Lòng cứ mơ hoài về chốn cũ
Bụi thời gian chất chứa thêm nhiều
Cây ngày xưa giờ thành cổ thụ !?
Chút lá xanh còn giữa mầm yêu?!

Chuyến tàu chở tháng năm biền biệt
Xuống hoặc lên sao vẫn ơ hờ
Cộng hay trừ dễ chi quên hết,
Sách vở thơm từ buổn ban sơ.

Thuở guốc mộc khua trên hè phố,
Hoa phượng rơi, thu đến nhẹ tênh.
Thuở mực tím vương tà áo mộng
Hồn trắng trong giờ cũng lênh đênh.

Dòng đời trôi cuốn bao mơ ươc
Tuổi thơ ngoan áo trắng sân trường
Nắng sớm mai sương trên cỏ mượt
Người bên hương chung một quãng đường

Một hôm mở cửa thời xa vắng,
Về tìm hương cũ giữa miền xưa.
Sầu đông thoảng ru hồn sâu lắng,
Nghe giọt mưa thơm rụng thật vừa.

Có người nâng chén hương thay rượu
Bỗng dưng buông hết những sầu vui
Khói chiều vương ấm bàn tay níu
Níu nửa hư vô, nửa ngậm ngùi.

Võ Thị Nguyên


NHỮNG GÌ CÒN ĐỌNG LẠI

Năm chục năm xa trường lớp cũ.
Đâu còn nhung nhớ chuyện xưa nhiều.
Vì có điều chi là bất tử
Riêng lòng đọng lại chút thương yêu

Dần theo năm tháng ta biền biệt.
Sống cảnh tha hương dạ hững hờ.
Ký ức hoa niên dần nhạt hết.
Họa hoằn lưu dấu nét ban sơ.

Đã từng có dạo về qua phố.
Phố cũ trường xưa...lặng buốt tênh!
Tất cả đã là như mộng vỡ.....
Khi đời chất ngất nổi lênh đênh.

Chặng đường còn lại, thôi ao ước.
Thấp thoáng trong ta nỗi đoạn trường.
Mơ màng đáy mắt -trời mây nước.
Kẻ khuất, người xa vạn nẻo đường.

Tuổi già bóng xế dần thưa vắng.
Còn đâu cái thuở mộng mơ xưa.
Thầy bạn gặp nhau đầu bạc trắng.
Trải bao hưng phế nói sao vừa.

Đắng cay thế sự-nồng cốc rượu.
Khuây khỏa tâm hồn-thoáng nhẹ vui.
Đã chẳng vương mang đời cá chậu.
Mà sao tấc dạ luống bùi ngùi.
 
Hồ Trọng Trí 


VỀ THĂM QUÊ CŨ
Ba mươi năm chừ… xa quê cũ
Quảng Trị xưa chừ… đổi thay nhiều
Đất khách quê người thân du tử
Lận đận chừ… phai nhạt dấu yêu

Ba mươi năm chừ… xa biền biệt
Quê mẹ vong thân kiếp sống hờ
Tuổi mộng thời hoa mòn mõi hết
Tâm hồn sa mạc đêm hoang sơ

Tuổi chiều bãng lãng về qua phố
Khai trí trường xưa lạnh …Buồn tênh!
Vầng trăng tuổi mới vui òa vỡ
Cát bụi đời ta vẫn lênh đênh

Vầng trăng thần tượng từng mơ ước
Chỉ được nhìn xa… xa cổng trường
Hình ảnh theo ta cùng non nước
Chiến trường phiêu bạt vạn cung đường

Những lúc nhìn trăng trên đồi vắng
Mơ về áo trắng mái trường xưa
Em còn hồn nhiên như mây trắng?
Ta nhớ em biết mấy cho vừa…

Ta ướp tuổi xuân bằng men rượu
Lừa mình nốc cạn hết buồn vui
Khấp khểnh đường chiều thân lồng chậu
Sám hối đời qua những ngậm ngùi

Lê Văn Thanh


LỜI TÂM SỰ

 
Ta nhớ mãi một thời xưa cũ
Tuổi giăng mơ hoa bướm thật nhiều
Trường lớp đó bao lần thay đổi
Thầy cô đâu,bè bạn thương yêu!...?

Buổi ta đi không lời giả biệt
Rét tâm tư đắng lệ môi hờ
Thân lữ khách giờ đây quá nản
Chiều cuối năm nhớ bạn thân,sơ.

Nơi gió cát mơ về viễn phố
Chuốc lưng bầu bước nhẹ tênh tênh
Hồn lãng tử say tình muôn thuở
Nên biển đời xô dạt lênh đênh.

Đời bão tố vùi sâu mộng ước
Tuổi hoa niên mòn ghế nhà trường
Đành lỗi hẹn chí trai thời loạn
Mộng tương lai như chuyện hoang đường.

Khơi dĩ vãng quãng đời xa vắng
Buồn mênh mang gợi lại tình xưa
Bao kỷ niệm học trò áo trắng
Nghe con tim thổn thức sao vừa.

Ta gượng dậy những lần tỉnh rượu
Lê chân mòn tìm bạn mừng vui
Gởi vần thơ thay lời tâm sự
Nghe bâng khuâng bao nỗi bùi ngùi.
 
Phùng Trần,Trần Quế Sơn
(Illinois)
 

NHỚ QUÊ XƯA
Họa 26

Lâu lắm rồi  không về quê cũ
Quảng Trị nay chắc đổi  khác nhiều
Giọng hò ru: “Qua cầu Ái Tử “
Có còn thương  những đứa con yêu

Dẫu xa xôi nhưng  nào  dị biệt
Vẫn chờ luôn chuẩn bị sẵn hờ
Một ngày kia gươm dao bỏ hết
Để  hoài sao  mãi những  hoang  sơ

Thạch Hản nghiêng mình  soi chật phố
Tường thành cao đâu thể vắng tênh
Em bé quê  học hành  sách vở
Cho  ưu phiền tan vỡ  lênh đênh

Gom thương yêu dệt thành mơ ưuớc
Như  ngày thơ   ở  ghế nhà trường
Bài công dân dạy tình yêu nước
Dẫu gian nan   mấy  tận nẽo  đường

Nơi xứ l ạ  chừ  nghe xa vắng
Cơn gió chiều gợi nhớ  quê xưa
Trời rưng rưng  tr ông  tầng  mây trắng
Hỏi   về đâu  bi ết  mấy thì  vừa ?

Hồn chơi vơi theo  từng giọt rượu
Mỗi ngày qua để chuộc  niềm vui
Hoa  tươi thơm nở  đầy trong chậu
Nhưng sao ta vẫn  thấy bùi ngùi !

Pine Hill,
NJ.Dec 14th-2011


TỪ ĐỘ NHỚ TRƯỜNG

Từ  độ nhớ trường xa lớp cũ
Bước chân đi nỗi nhớ mang nhiều
Nước non đang giữa hồi sinh tử
Xếp bút nghiên đèn sách dấu yêu

Quân trường chin tháng xa biền biệt
Tập luyện gian nan chẳng hửng hờ
Bút lính thư về không nói  hết
Nỗi niềm lưu luyến thuở ban sơ

Mãn khóa trở về thăm lại phố
Người xưa chẳng gặp cảnh buồn tênh
Đứa vẫn mân mê theo sách vở
Kẻ chân trời góc bể lênh đênh

Ta cứ nao nao hoài mộng ước
Được vui chơi mỗi độ tan trường
Những niềm riêng nhẹ hơn tình nước
Nên quyết xông pha mọi nẽo đường

Từ những tiền đồn xa quạnh vắng
Nhớ về từng kỷ niệm ngày xưa
Của một thuở Nguyễn Hoàng áo trắng
Ôi thân thương nói mấy cho vừa

Nay Tết đến nâng vài chén rượu
Dâng tràn bao kỷ niệm buồn vui
Hởi cả kiểng hoa và cá chậu
Chia cùng ta bớt nỗi bùi ngùi

Bùi Duy Đoái ,
Oklahoma city.OK Dec-2011


Nương vận “BÀI CHO TRƯỜNG CŨ”
của nhà thơ Lê Đình Lộng Chương

Nguyễn Hoàng trường cũ bóng nghiêng chiều
Từ độ can qua mất mát nhiều
Tên tuổi dẫu rằng lùi quá khứ
Vẫn còn dào dạt nhớ thương yêu.

Đã sáu mươi năm mãi đợi chờ
Ngày vui hội ngộ nỡ ơ hờ
Vần thơ gởi gắm niềm tâm sự
Trước mắt, sau nầy, thuở cổ sơ.

Dáng ai thấp thoáng giữa mông mênh
Áo trắng tóc thề lướt nhẹ tênh
Dạo ấy chia xa trời khói lửa
Theo dòng thời sự nước lênh đênh.

Lắm lúc nhìn về ngõ phố thương
Bâng khuâng lưu luyến đến ngôi trường
Phượng hồng hè ấy rơi tơi tả
Sầu đọng đong đưa mái học đường.

Cuộc đời như nắng sớm chiều mưa
Tình nghĩa giữ hoài chẳng khác xưa
Bè bạn thầy cô luôn nhắc nhở
Biết bao giờ kể hết cho vừa

Nhủ lòng đừng nghĩ tới suy lui
Cứ mỗi ngày tìm một thú vui
Bầu rượu túi thơ trăng vịnh hót
Nhưng mà sao vẫn thấy bùi ngùi.

Lê Ngọc Kha Boston


VỀ CHỐN CŨ

Xa khuất nhiều năm về chốn cũ
Trường xưa giờ đã khác đi nhiều
Lang thang đây đó thân du tử
Người ấy giờ phai những nét yêu

Bốn mươi năm lẻ ta đi biệt
Đất khách bôn ba kiếp sống hờ
Áo trắng ngày xưa phai nhạt hết
Nay về tìm lại thuở nguyên sơ

Ngồi uống café bên góc phố
Im nghe đất đá lạnh buồn tênh
Xương thịt anh em vào sách vở
Giã từ cái kiếp sống lênh đênh

Còn gì để nhớ và mơ ước
Đợi mãi người yêu trước cổng trường
Nhớ thương ngày cũ theo dòng nước
Len lén nhìn theo cuối góc đường

Buồn bã ngó sang bên bến vắng
Lạnh hồn mà ngỡ bóng ai xưa
Có lẽ giấc mơ thời áo trắng
Nỗi đau thầm lặng xót xa vừa

Bóng xế một mình nâng cốc rượu

Qua rồi va đập những buồn vui
Cây mai rũ lá đầy trong chậu
Nghe mặn bờ môi những ngậm ngùi.

 

Trương Nguyễn 


 THĂM LẠI CỐ HƯƠNG
Ta lại về thăm nơi chốn củ
Quê hương ngày ấy đổi thay nhiều
Năm tháng miệt mài thân lãng tử
Quê xưa ôm ấp dấu thương yêu

Những người thân củ đi biền biệt
Thay thế khách xa sống ơ hờ
Tìm lại dấu xưa nay đâu hết
Nỗi lòng hoang vắng tiếng đông sơ

Ta ghé về thăm vài gốc phố
Đường mòn lối củ thấy buồn tênh
Trẻ vẫn tung tăng bên cặp vở
Người quen đâu hết chắc lênh đênh

Tuổi trẻ ngày xưa nhiều nguyện ước
Mỗi ngày hai buổi đến sân trường
Hoài bão ban sơ theo dòng nước
Bạn bè mỗi đứa mỗi nẽo đường

Thăm lại cố hương bên phố vắng
Thẳn thờ nhớ lại những ngày xưa
Tựa cửa ngồi buồn nhìn mây trắng
Ôn chuyện ngày thơ mấy cho vừa

Ghé lại quán chiều nâng cốc rượu
Cố quên cạn chén gắng tìm vui
Suy nghĩ nỗi lòng như cá chậu
Quẩn quanh ôm ấp chút bùi ngùi.
 

Trần Văn Hạng   

No comments: